Kết hôn với vaper (Câu chuyện có thật của John Turner)
Tôi bắt đầu hút thuốc năm 20 tuổi, dần dần cho đến năm 40 tuổi, tôi trở thành người nghiện thuốc trầm trọng, mỗi ngày tôi hút ít nhất hai bao. Qua nhiều năm, tôi đã thử mọi phương pháp mà người ta nói nó có hiệu quả để dừng thuốc như Nicorette, Chantix, cold turkey, vv… Nhưng chẳng phương pháp nào hiệu quả cả. Thực sự là tôi sẽ phát điên nếu 1 tuần liền không chạm đến điếu thuốc lá.
Năm 2012, tôi bắt đầu yêu Kari, một nhà văn đồng nghiệp xinh đẹp mà tôi làm cùng trong một dự án. Mọi thứ tiến triển tốt, chúng tôi thực sự rất yêu nhau, chỉ có một rào cản tương đối lớn ngăn cản giữa chúng tôi – 5000 cây số. Kari ở LA, còn tôi sống ở Florida. Nhưng mặc dù vậy, chúng tôi vẫn yêu nhau thắm thiết. Chúng tôi đến thăm nhau vài lần mỗi tháng, và điện thoại nói chuyện với nhau hàng đêm.
Tôi đã thú nhận với cô ấy ngay khi cô ấy nhận lời yêu tôi rằng tôi là một gã nghiện thuốc lá, và Kari là một người ghét thuốc lá hơn bất cứ thứ gì trên đời, đặc biệt là mùi thuốc, và càng không bao giờ thích nhìn thấy những đốm gạt tàn bẩn thỉu nào xung quanh cô ấy cả. Thế đó! Vậy là mỗi lần đến thăm Kari, tôi phải mua những điếu thuốc lá điện tử dùng một lần trong khoảng thời gian ở bên cô ấy. Vấn đề là, nó không đủ làm giảm cơn thèm thuốc của tôi. Có thể là nó có tác dụng kiềm chế tôi trong khoảng thời gian ngắn khi tôi ở cạnh Kari, nhưng mỗi lần khi cô ấy rời đi, tôi như điên cuồng và vồ lấy bao thuốc hút liền một mạch 8 điếu thuốc một lúc.
Sau đó khoảng một năm, Kari và tôi quyết định tiến gần lấy nhau thêm bước nữa. Tôi đồng ý chuyển đến sống ở LA, và chúng tôi bắt đầu những kế hoạch tương lai cùng nhau. Và một trong những chủ đề nghiêm túc nhất khi nói chuyện về tương lai hai đứa đó là vấn đề nghiện thuốc của tôi. Tôi nói với cô ấy rằng tôi đã giảm bớt (và nó đúng một phần) và tôi thề rằng sẽ bỏ hẳn thuốc ngay khi tôi chuyển đến LA.
Sau đó, Kari có nói một câu khiến tim tôi lạc nhịp, với tất cả tình yêu của cô ấy dành cho tôi, và cả sự sợ hãi nữa: "Nếu chúng ta ở bên nhau suốt cuộc đời này, em muốn bên cạnh anh một thời gian rất dài. Nhưng nếu anh vẫn hút thuốc, thì mỗi điếu thuốc anh hút vào sẽ khiến thời gian anh sống bên em ngắn đi thêm 1 ngày, anh muốn điều đó xảy ra chứ?"
Đó cũng là thời khắc mà tôi biết mình nhất định phải bỏ thuốc. Nhưng bằng cách nào? Có Chúa chứng giám, tôi không thể làm được điều đó, bất chấp mọi nỗ lực thực sự của bản thân. Càng gần đến ngày chuyển đi, khi mà tôi đã mua tấm vé một chiều đến LA, tôi càng lo lắng hơn - và trên tất cả, sự lo lắng về chuyện hút thuốc càng tăng. (Và một kẻ nghiện thuốc thường làm gì để giải tỏa căng thẳng? Tôi lại hút nhiều hơn....)
Vài tháng trước khi chuyển đến LA, tôi ghé qua một cửa hàng bán vape ở địa phương và mua một bộ vape rẻ nhất cửa hàng: một bộ kit bé, tương tự như loại dùng một lần mà ngày trước tôi hay mua. Và giống như trước, nó chẳng có tác dụng gì mấy. Sự thật là tôi đã có thể giảm lượng thuốc đi một ít, nhưng tôi vẫn phải hút 2 đến 3 điếu vào mỗi sáng thức dậy với cafe.
Thực sự nản lòng, tôi quay trở lại cửa hàng bán vape trước để xin lời khuyên.
Người bán hàng đã nói:
Hãy nghe tôi anh bạn, nếu anh thực sự muốn bỏ thuốc, hãy mua vape. Anh ta chỉ vào một cái có màn hình display. "Bộ tank này sẽ giúp anh làm được điều đó. Tôi trước cũng giống anh - tôi từng hút hơn 2 bao thuốc một ngày - nhưng khi tôi bắt đầu để tâm đến vaping, và chỉ vaping thôi, thì tôi đã bỏ được thuốc. Đã hơn 2 năm nay tôi chưa hề động đến một điếu thuốc nào."
Và thế là tôi rinh nó về nhà và thử...và dần dần...anh ấy đã đúng. Khi tôi vaping, cảm giác thèm thuồng điếu thuốc dần dần mất hẳn. Cho đến khi càng gần đến ngày rời đi, tôi chỉ còn hút 2-3 điếu thuốc một ngày - một điều thần kỳ quá sức tưởng tượng với tôi.
Vào ngày 8 tháng 11 năm 2014, gần 4 tháng tôi không hề chạm vào thuốc lá. Không lâu sau khi chuyển đến với Kari, tôi nhận ra rằng đã một tuần trôi qua tôi không hút thuốc. Rồi 2 tuần...3 tuần...rồi sau đó thậm chí tôi chẳng thèm đếm nữa. Nếu có người hỏi tôi muốn hút thuốc nữa không, câu trả lời của tôi sẽ hoàn toàn chắc chắn: Không!
Ba tuần trước, tại một Jazz club, tôi đã cầu hôn Kari. Và cô ấy đã đồng ý. Tất cả mọi người trong club đã vỗ tay khi họ thấy tôi quỳ xuống cầu hôn cô ấy. Sau đó, khi Kari vào phòng vệ sinh, tôi đã tự chúc mừng mình bằng cách bước ra ngoài khu vực chỉ định được hút thuốc, và vape với tất cả niềm hạnh phúc trào dâng.
Ảnh: John và Kari trong lễ cầu hôn.
Viết bình luận
Bình luận
Hiện tại bài viết này chưa có bình luận.